Hôm ấy họa mi không hót nữa là gì
Linh đã khom người, môi mím, ánh mắt nửa đăm chiêu nửa băn khoăn lo lắng nhìn vào ổ bánh. Cô đang nướng bánh hơn 10 phút, nhưng theo sách hướng...
Bạn đang xem: Hôm ấy họa mi không hót nữa là gì

Linh vẫn khom người, môi mím, góc nhìn nửa đăm chiêu nửa lo ngại nhìn vào ổ bánh. Cô sẽ nướng bánh rộng 10 phút, nhưng mà theo sách lý giải là chỉ cần 3 phút nhưng thôi. Rồi Linh đem quyển sách ra hiểu một lần nữa. Sau đó, không tắt năng lượng điện cũng không tạm dừng hoạt động sổ, cô đi ra hàng Tạp hóa xanh gần nhà. Thành phố sài gòn một ngày cuối chiều ko mưa, trời xanh với lặng gió. Cô mặc một cái váy voan blue color thật đậm và song song sục hồng tất cả nơ, và ơn trời là cô cũng ưu quan sát nên tín đồ qua đường nhìn cô vừa hiếu kỳ vừa thương cảm. Trông cô như vừa từ công ty chạy cấp ra, và nên đáng thương hoặc dở người lắm new lao xuống đường lúc 6h chiều sống quận BT này.
Đầu đuôi mẩu truyện là do một anh bạn của Linh, trong một phút đói kém cuộc sống đã dụ Linh học làm bếp ăn, với Linh, vốn thân thiện và tin bạn, chấp nhận hưởng ứng. Có người nấu thì có tín đồ ăn, và đứa bạn cũng thật tư tưởng mà bỏ bé dại rằng Linh bây giờ là perfect trăm phần trăm, là tượng đài ngàn năm, là đóa hoa của nước Việt,vv với vv... Cơ mà nếu thêm một miligram là thành bé lợn. Linh tin trệu cổ, do cơ bản cô ưng ý tin người. Trường đoản cú hôm đó nấu được gì cô số đông mời đứa bạn qua ăn thử rồi ăn uống hộ. Mồm dẻo thì ấm yên thật là đúng vượt đi.
Thật lòng, đứa bạn của Linh không thật quan vai trung phong Linh làm bếp món gì, gồm ngon không, mặn nhạt ngậy mập ra sao. Ý nghĩ lúc đầu là nó gồm thêm món ăn để đậy đầy bụng, gì cũng rất được miễn là ăn hoàn thành vẫn sống với hít thở đều. Nó ca đi ca lại rằng tử vong đáng sợ duy nhất là tiêu chảy rồi gục bị tiêu diệt trên bồn cầu, và dặn Linh rằng nếu như nó ăn uống mà sôi bụng thì coi như hai ta trước đó chưa từng quen. Rồi nó nghĩ về thêm, Linh học tập nấu ăn uống thì hết thời hạn đi chơi, không còn rất có thể cầu kì giữa những sự khác, kết luận là không thể tất cả gì mới, là 1 trong những cách tuyệt vời và hoàn hảo nhất để bảo vệ con người. Tưởng Win-win vậy mà những lần ngậm hương thơm ngửi sương cả giờ đồng hồ ở mặt đường Lạc Long Quân chỉ do một chén bát đồ ăn bé con con, nó chỉ ý muốn hét lên rằng đụ má, nhai chưa hết răng nhưng thức ăn đã hết thì làm thế nào biết là ngon? Lần sau nấu chiếc gì thì hãy nấu cả nồi.
Xem thêm: Kinh Nghiệm Du Lịch Đà Lạt 2 Ngày 1 Đêm Siêu Tiết Kiệm, Tour Đà Lạt 2 Ngày 1 Đêm Giá Rẻ 750
Linh biết ý chúng ta vầy, và bởi vì tính chiều người, Linh vẫn muốn làm theo. Nhưng lại nấu nồi to hình dạng cổ thì buộc phải ngồi ngóng nồi nước sôi, và vấn đề đó làm Linh lưu giữ lại kí ức xa xưa. Đó là hầu như lần cô ngồi trông nồi thuốc của bố, khi chị em tranh thủ ra ngoài, và anh trai thì luôn luôn mất tích mỗi lần nhà chỉ có ba bố con. Cha Linh đổi khác hoàn toàn khi ung thư trở nặng, trở đề nghị trầm lặng, buồn bã và không còn nhìn thẳng vào ánh mắt người khác. Ánh đôi mắt đó luôn làm cô lo lắng, mà lại bù lại cô cảm giác an toàn, miễn là góc nhìn đó chú ý đâu kia quanh cô chứ không nhìn trực tiếp vào cô. Một lần ba cô quan sát lên, mắt đụng mắt, với thấy cô đơ mình quan sát quanh, cha cô đã im re một lúc lâu trước lúc nói thêm rằng ông xin lỗi. Cô không lúc nào biết ông xin lỗi vị điều gì. Từ sau khi ông mất, nhà cô chuyển mang lại một trung cư tận tầng 17. Ở đây bạn ta cài đặt nước chứ không đun, với hơi khói ở chỗ này bay là là mặt bếp chứ không mờ lên trời.
Khi làm ngừng chiếc bánh thì đồng hồ cũng báo đến giờ. Phía bên ngoài ánh sáng nhập nhoàng đã gửi thành một màu xoàn xám của đèn con đường và ở xa có những chớp sấm. Đứa chúng ta sắp đến, và dường như như Linh có đủ thời gian để đi tắm. Nhưng mà Linh không muốn tắm, Linh chỉ hy vọng nằm. Linh mong muốn ai kia bảo cùng với Linh rằng Linh hãy nằm xuống. Hãy nhắm mắt lại với ngủ đi. Linh quan yếu nổi giận, cũng không đặc trưng kiêu kì, cũng không giàu, nên những lúc muốn người khác có tác dụng điều gì, hay Linh phải vất vả hơn nhiều lần. Lâu dần thành thói quen, Linh cũng không còn nghĩ tới bài toán đó. Cô thất tởm trước những chiếc đập bàn của sếp, và thường từ bỏ hỏi tín đồ ta rước dũng khí ở chỗ nào để chỉ thẳng phương diện nhau với nói hầu hết lời to phệ như vậy. Phần đông lúc bất lực đề xuất sự tranh đấu, thay vị đứng lên, ngửa bài và thể hiện khả năng tu từ, cô đang ngồi xuống, quan sát quay đi khu vực khác, vào đầu nghĩ rằng bản thân buộc phải làm gì. Nhưng mà Linh không khi nào biết mình thật sự phải làm gì. Như ngay lúc này, cô thấy buồn, cô thấy tủi thân, cô thấy như bị tóm gọn nạt. Cô hy vọng nằm xuống, vẫn nằm ngang, nhì chân teo lên, hai tay bắt trán. Cô đang tắt đèn với tắt cả ko gian, với quanh cô sẽ là một sự bảo bọc hiền đức và dịu dàng êm ả đến giỏi đối. đa số tiếng vọng từ xa xa làm cho cô bi hùng ngủ.
Xem thêm: Cầu Rồng Phun Lửa Mấy Giờ - Cầu Rồng Phun Lửa Lúc Mấy Giờ
Cô ghi nhớ lại mọi buổi học đàn ngày xưa, cũng những chiều tối chập choàng như này. Cô ngồi sau xe, trên một quãng yên bọc da đang rạn vết. Thường xuyên khi đi một quãng đường, khi thấy cô không nói gì, cha cô sẽ bảo rằng con đói à, ta đi nạp năng lượng nhé. Tuy vậy ông chẳng lúc nào ăn. Sau này Linh hiểu vì chưng sao ông hay tải bánh bao đến Linh, cũng chính vì khác với hầu hết thứ vàng vặt ven đường, bánh bao là trang bị ông có thể chỉ mua 1 phần rồi đi ngay, không buộc phải ngồi lại. Lúc ấy, ông không nhất thiết phải mua vật gì cho chính bản thânông.